Sao bóng đá ngành giao thông ngày ấy- bây giờ, Kỳ 1: Hải “lơ” & chủ nghĩa xê dịch

Trong suốt 30 năm đầu tiên của Giải vô địch bóng đá Quốc gia, các đội bóng ngành GTVT luôn đóng góp một phần quan trọng. Những cái tên như Tổng cục Đường sắt (TCĐS), Cảng Sài Gòn, Phòng không, Cảng Hải Phòng, Hàng không Việt Nam một thời đã "làm mưa làm gió" trên sân cỏ cả nước. Báo Giao thông có loạt bài khắc họa 8 cầu thủ nổi tiếng nhất của bóng đá ngành GTVT.

Nụ cườI khinh bạc

Ở Hà Đông bây giờ, những đàn anh hay bạn cùng lứa vẫn gọi ông với cái tên thân mật họ vẫn gọi nhau từ nửa thế kỷ trước: Hải “vẩu”. Bởi mỗi lần xếp gạch đá bóng bưởi, bóng cao su vỉa hè ông có thói quen cầm bóng vượt qua hết đối thủ, đá vào gôn rồi ngửa mặt cười khoái chí. Cười nhiều, toàn thấy răng nên có biệt danh Hải “vẩu”.

www.bestodds123.com

Nhưng đó cũng chỉ là một trong những biệt danh của HLV Lê Thụy Hải. Bởi đặc điểm không ở đâu lâu quá 2 mùa: từ các đội trẻ, bóng đá nữ, hạng Nhì, hạng Nhất đến V.League…, nên ông là Hải “du mục”. Nhưng cái tên người ta thích gọi nhiều nhất chính là Hải “lơ”. Vì ông trẻ tính, sống phóng khoáng với phong cách rất “lơ trai” và đặc biệt, nụ cười đặc biệt chỉ có ở Hải “lơ”.

Thắng hay thua, vui buồn hay cay đắng, ông đều cười - nụ cười khinh bạc. Bình Dương vô địch V.League 2006, ông về phòng úp bát mỳ tôm cười một mình. Ngày về Bình Dương lần thứ 3, chuẩn bị mùa giải 2012, đang ra sân bay đón các chiến hữu đi chơi “dối già” thì nhận tin bị sa thải, ông vẫn cười. Ngày chia tay Hải Phòng hay lúc bị Thanh Hóa thanh lý hợp đồng, ông cũng cười.

Nụ cười rất đặc trưng của một trong những tiền vệ hào hoa nhất của bóng đá Việt Nam. Nụ cười ấy từng làm mê mệt biết bao CĐV khi tiền vệ Lê Thụy Hải chơi cho đội TCĐS hay ĐT miền Bắc những năm 60-70, từng khiến khán giả miền Nam mê tơi khi ông cùng TCĐS đại diện cho miền Bắc du đấu sau ngày đất nước thống nhất. Ngày xưa, khán giả mê Hải “lơ” bởi những bàn thắng, những pha xử lý tài hoa bậc nhất và đến giờ, khi kể lại một thời hào hùng ông vẫn dưng dưng.

Người ấn tượng, yêu quý ông cũng nhiều mà ghét cũng lắm, bởi không ghét và tìm cách “đốn” sao được khi cứ qua người, ghi bàn hay thực hiện thành công một động tác kỹ thuật hay bị đá xấu, đốn giò ông vẫn ngửa mặt lên trời cười. Ngày xưa như thế, đến sáu mươi tuổi đầu vẫn vậy, sẵn sàng xỏ giầy vào sân để cười vào mũi học trò nếu cần thị phạm. Ngay cả khi đá với đội lão tướng Đường sắt cũng vậy, cứ cười khi có quả bóng trong chân.

Cuộc đời là những chuyến đi 

Mấy chục năm đá bóng rồi lăn lộn trong Nam ngoài Bắc theo nghiệp huấn luyện, vinh quang cay đắng nếm trải đủ cả, nhưng ông vẫn không dừng bước. Ở tuổi 68, ông lại lên đường, khi lần thứ 4 đất Bình Dương chào đón ông Hải “lơ”.

Ông Hải bảo giờ mình đủ cả: Con cái thành đạt, cuộc sống an nhàn và nhiều bạn bè, nhưng vẫn còn nguyên khát khao. Đi làm với ông bây giờ không phải vì tiền bạc hay danh vọng, chỉ đơn giản là để vẫn được chơi. Chơi khi được ngửi mùi cỏ, chạm vào quả bóng, được vui buồn sau mỗi trận đấu và hít thở bầu không khí bóng đá và thậm chí đôi khi được… nghe chửi, bị hắt hủi nhưng vẫn thích vì bóng đá đã ngấm vào máu.

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.