Wayne Rooney - Cho Một Tình Yêu

“Những điều xa lạ luôn dễ tuôn ra thành lời, nhưng những thứ thân quen chưa bao giờ là dễ để thể hiện”. Đối với anh, tôi không thể viết hay nói về anh như những gì đã mô tả một cách đẹp đẽ như những cầu thủ khác. Một phong cách kỹ thuật và những pha bóng say đắm lòng người như Cantona, Ronaldo? Thứ tình cảm thiêng liêng và trung thành mà những Giggs, Scholes hay Beckham đã từng? .. Không. Anh đơn giản là những gì mà chính anh đã và đang thực hiện...


Ngày 6/3/2013, anh đã khóc. United đã thất bại trước Real Madrid trong một trận đấu mà chiếc thẻ đỏ của Nani đã phá hỏng tất cả. Anh vội vàng xua nhẹ chiếc tay áo để cố lảng tránh những giọt nước mắt đang chầm chậm rơi trên đôi mắt đỏ hoe kia. Nhưng giọt nước mắt thầm lặng ấy không thể qua mắt được những CĐV áo Đỏ. Họ đã thất vọng và đau đớn với trận thua ấy, nhưng giọt nước mắt của anh như khiến nỗi đau ấy tăng thêm nhiều lần. Cả Old Trafford cũng đang khóc với anh. Vì thất vọng, tức giận và cảm thông cho những con người đã chiến đấu trên sân…



Anh rất ít khi khóc, chắc chắn là vậy. Từ khoảnh khắc ở Luzniki , trong đêm mưa đầy vinh quang ở nước Nga lạnh giá kia đến khoảnh khắc vết thương dài 8cm ở đùi đầu mùa khiến cho ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, anh cũng không khóc. Anh mạnh mẽ lắm, như cái cách anh mạnh mẽ đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, như cái cách anh nén đau thi đấu với Bayern 2010 năm nào. Người ta có thể khóc vì vinh quang, vì đau đớn nhưng đôi khi, khóc cho một điều gì đó nuối tiếc…

Chàng trai ấy vẫn đang miệt mài thi đấu và đổ mồ hôi trên con đường đi đến vinh quang. Như cái cách mà chàng trai Rooney ấy đã bước ra ánh sáng, đã khiến cho bao trái tim yêu bóng đá phải thảng thốt, ngỡ ngàng đến cuồng nhiệt khi vuốt bóng điệu nghệ hạ gục David Seaman vào cái tuổi 16. Wayne Rooney của tuổi 16 kia với bây giờ, có lẽ không khác đi nhiều. Nhưng có một thứ vẫn không thể thay đổi, đó là tinh thần và sự nhiệt huyết.


Ronaldo đã ra đi trong chiều hè nóng nực năm 2009, bỏ lại sau lưng những kỉ niệm của 6 năm đầy tươi đẹp, bỏ lại người cha vẫn luôn chăm sóc anh từng tí một… để rồi đến với Madrid đầy tráng lệ và hào nhoáng, hôn lên chiếc logo của Real Madrid và hoàn thành ước mơ của mình. Người United buồn, số 7 huyền thoại của họ đã ra đi. Người ta nhìn vào United với đầy đủ sự nghi ngờ, hằng học và thất vọng… những sự bổ sung Valencia, Owen .. chả khác nào là những sự bổ sung đầy “thất vọng và kém cỏi” theo những lời nói cay nghiệt dành cho United năm ấy. Nhưng khi nhìn lại, tôi thầm cảm ơn điều đó, vì vô tình đã giúp đánh thức bản năng sát thủ trong con người anh, Wayne Rooney. 5 năm Ronaldo ở đây, anh đã hy sinh quá nhiều, thực sự rất nhiều. Một cậu bé khiến cho mọi HLV phải ngưỡng mộ ở độ tuổi 16 ấy hẳn phải được đánh giá cao hơn qua những bàn thắng thay vì chỉ là các con số khô khan trên giấy tờ đó.

Tôi vẫn nhớ một ngày mùa đông năm 2011, cái tin anh đòi ra đi khiến trái tim không chỉ riêng tôi mà toàn thể những CĐV áo đỏ đau đớn đến hụt hẫng. Anh ra đi thật ư? Trong hoàn cảnh mà sự nghi ngờ đối với United là lớn nhất? Anh đã thực sự trưởng thành, thực sự là thủ lĩnh của bầy Quỷ trong mùa 2009.33 bàn thắng chỉ đủ giúp United có một chiếc cup, nhưng chừng đó là quá đủ để chúng tôi có thể tự hào thốt lên rằng: “Nhìn kìa, ở Old Trafford đã xuất hiện thêm một máy làm bàn – Wayne Rooney”.


Sir Alex đã giữ anh lại hay trái tim anh đã đủ tỉnh táo để dừng lại đúng lúc trước những câu nói sai lầm đó. “Vĩnh hằng mong manh” tình yêu luôn bị thử thách bằng những điều đôi khi đau đớn như vậy, để rồi khi ta thoát khỏi thứ mê cung của thứ gọi là “ảo tường”, tình yêu sẽ bền chặt hơn. Anh nhận ra United không tham vọng? Anh nhận ra số tiền lương hàng tháng anh đã nhận thua gấp nhiều lần những đồng tiền với mùi hương dầu mỏ từ những ông chủ Man City ư?. Người ta nói rằng, Sir Alex đã mất đi phong thái của mình, đã khiến cho biệt danh “Ông già gân” trở nên phai nhạt dần theo thời gian khi chịu thỏa hiệp với anh, với mức lương 250.000 bảng.

Nhưng “United chỉ bán đi ngôi sao, chứ không bán đi linh hồn”… Anh đã đến trong những giờ phút mà ChelseaArsenal đã và đang nhìn United với ánh mắt không chút e dè, đã cũng Quỷ Đỏ đi hết những thất bại, những năm tháng không danh hiệu rồi đóng góp thầm lặng vào thành công chung của đội bóng, đã ở lại và vực dậy một tập thể bình thường và mỏng manh cùng với Sir Alex hẳn xứng đáng với hai từ “linh hồn” ấy. Tôi tự hỏi khi anh ra đi, những thảm cỏ Old Trafford sẽ có ai kế thừa anh, sẽ có ai đủ khả năng và tinh thần để có thể thi đấu hệt như một chiến binh khi United khó khăn, thất bại… Một Chicha may mắn, một Berba hào hoa? Không một ai đủ xứng đáng hơn anh. United cần anh, Sir Alex cần anh và CĐV cần anh, để Old Trafford không bị mất đi giai điệu quen thuộc qua mỗi trận đấu… Wayne Rooney.


Con người, ai cũng có những sai lầm và thất bại. Quan trọng là cách bạn đứng dậy và đối mặt với nó. Wayne Rooney là một thiên thần, nhưng cũng là một ác quỷ. Nhưng tự hỏi những scandal đã có thể khiến cái tên ấy thôi được hát vang trong những giai điệu quen thuộc của người United chưa? Chắc chắn là chưa. Anh đã ra sân, thi đấu hết mình, đã xin lỗi hệt như một đứa trẻ khi sai lầm ấy nổ ra, đã khiến cho những sai lầm nông nổi đó phai nhạt trong lòng mỗi con người yêu anh. Với tình yêu, bạn biết rằng, luôn có chỗ cho sự tha thứ, hệt như những gì mà ca khúc “Way back into love” đã mang lại.. một cách tự nhiên và chân thật nhất…

“Bóng đá với tôi đó là ra sân và giành chiến thắng, khiến cho CĐV hạnh phúc và tạo nên lịch sử”. Từ Merseyside với bàn thắng lịch sử, Wayne Rooney được những CĐV Everton nhớ tới như là tài năng lớn nhất mà họ đã sinh ra, dẫu cho hình ảnh của anh đã thực sự là cái gai trong mắt những CĐV áo xanh sau những lần ăn mừng quá đáng. Nhưng Old Trafford chính là nơi khiến lịch sử nhắc đến tên anh. Một số 10 thủ lĩnh đã xuất hiện, một chất Quỷ thực sự đã đến. Anh có thể không hào hoa và lãng tử như Van Nistelrooy, không đủ sự may mắn như Sheringham … nhưng anh đủ mạnh mẽ, đủ tài năng với khả năng bùng nổ ghi bàn toàn diện. Người ta đã nhắc quá nhiều đến số 7 huyền thoại và vô tình bỏ quên rằng, số 10 mới chính là thủ lĩnh ở hầu hết các đội bóng. Bây giờ, thủ lĩnh của United là một số 10!!


Tôi không thể viết thêm những mỹ từ cho anh, vì cái tên Wayne Rooney là một thứ gì đó rất riêng, và là duy nhất. Anh có lẽ là trong những cầu thủ đặc biệt nhất trong lịch sử bóng đá. “Một tiền đạo lạ thường, một tài năng đặc biệt với khả năng quan sát , đọc trận đấu và chuyền bóng cực kì tinh tế”, một con “Quỷ” thực sự trong bóng đá hiện đại. Sẽ rất lâu nữa bóng đá sẽ tạo ra một Wayne Rooney thứ hai như anh. Người ta có thể gắn cho những tài năng trẻ hiện đại với những mỹ từ: “Messi mới, Ronaldo mới, Pele mới”… nhưng liệu đã có cầu thủ nào đủ tự tin vào chính mình để gắn cụm từ” Rooney mới” hay chưa?.. hẳn NHM bóng đá vẫn đang tìm câu trả lời cho câu hỏi đó….

Rồi đây, những trái tim màu đỏ ở Old Trafford và trên toàn Thế giới sẽ tiếp tục chứng kiến anh chầm chậm bước vào ngọn đền huyền thoại, là chân sút vĩ đại nhất. Và giai điệu “I believe in you” của chúng tôi sẽ thêm nhiều lần được vang lên đầy tự hào và sung sướng …

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.