Arsenal: Hình bóng nhà vô địch

Trong khi những tên tuổi như Man Utd, Man City và Chelsea liên tục xảy chân, Arsenal, trong hình dáng của một nhà vô địch, vẫn lao về phía trước với tốc độ chóng mặt.


Thất bại trước Aston Villa trong ngay khai màn ngay tại Emirates không phải thảm họa với Arsenal như nhiều người tưởng, ngược lại, nó là “gáo nước lạnh” vừa đủ giúp Pháo thủ tỉnh táo và nhận ra mình phải chiến đấu như thế nào ở mùa giải này, sau 8 năm trắng tay liên tiếp.


Sau đó, Mesut Ozil đến vào ngày cuối cùng của kỳ chuyển nhượng, như một đòn bẩy, đẩy tinh thần của Arsenal lên đỉnh điểm. Người ta không biết lần cuối cùng Pháo thủ chiêu mộ một cầu thủ đẳng cấp thế giới là bao giờ, bởi đây là lần đầu tiên Arsene Wenger quyết định phá vỡ mọi quy tắc của bản thân để mang về hy vọng cho đội nhà.

Và ông thầy người Pháp đã không sai, ít nhất là đến thời điểm này. Hiệu ứng Ozil mang lại không chỉ dừng lại ở mức độ “niềm tin”, nó có thể hiện rõ ràng trên sân cỏ. Ozil đã khởi đầu xuất sắc, nhưng dễ thấy, tiền vệ này vẫn chưa chạm đến điểm tới hạn của bản thân. Điều đó có nghĩa Arsenal vẫn có thể nguy hiểm hơn nữa trong tương lai.


Suốt mùa Hè, Wenger chạy theo Higuain, Rooney và cả Suarez, người đang ngập đầu vào scandal khi đó. Ai cũng có thể nhận ra HLV người Pháp thèm khát một tiền đạo đẳng cấp đến thế nào và người ta cũng hiểu rằng những Giroud, Podolski… không có được sự tin tưởng tuyệt đối tại Arsenal.


Cuối cùng, không chân sút nào cập bến Emirates. Giroud mặc định trở thành trung phong duy nhất của Pháo thủ. Có thể vì tự ái, vì quyết tâm thể hiện, và vì điều gì đó, Giroud thi đấu như “lên đồng”. Không còn ai dám chê Giroud “chân gỗ” hay vô duyên như ở mùa giải trước. Tính đến thời điểm này, Giroud đã có 4 bàn thắng và 2 đường chuyền thành bàn sau 6 trận tại Premier League, góp phần quan trọng giúp Arsenal độc chiếm ngôi đầu BXH.

Bên cạnh tiền đạo người Pháp, một cầu thủ khác ít được kỳ vọng trước mùa giải mới là Aaron Ramsey cũng đang có màn “lột xác” kỳ diệu. Chơi ở vị trí tiền vệ trung tâm nhưng Ramsey lại có khả năng xâm nhập vòng cấm và dứt điểm không khác gì các cầu thủ tấn công. 3 trận vừa qua, cầu thủ người xứ Walse ghi đến 4 bàn thắng và người ta bắt đầu so sánh anh với những Vieira và Fabregas. Đừng quên Ramsey mới 22 tuổi và còn cả một tương lai ở phía trước.

Việc các cầu thủ tưởng như chỉ có thể đá tròn vai bỗng nhiên vụt sáng là tố chất không thể thiếu với một nhà vô địch. Arsenal đang có điều đó, sau Giroud, Ramsey, Pháo thủ vẫn còn những Wilshere, Carzola, Walcott… để kỳ vọng. 


Ozil, Ramsey, người ta đang nhắc đến 2 cái tên này quá nhiều sau mỗi chiến thắng của Arsenal mà quên đi mất Flamini, cầu thủ được coi là “nền tảng” cho thành công của Pháo thủ. Chỉ bắt đầu xuất hiện ở trận đấu với Tottenham ở vòng 3, nhưng đến nay, Flamini đã thể hiện mình là cái tên không thể thay thế trong sơ đồ của Arsene Wenger.


Để mô tả về Flamini, người ta có thể gói gọn trong 2 từ “chiến binh”. Mạnh mẽ, lăn xả và quyết đoán, Flamini trở thành tấm khiên kiên cố nhất giúp hàng thủ Arsenal ít mắc sai lầm hơn hẳn trước đây. Sau 5 năm lưu lạc tại Milan, Flamini đã trở lại, như chưa từng chia ly.

Nhắc đến Flamini thì không thể không nhắc đến Wilshere. Với Ozil và Ramsey có xu hướng tấn công, trong khi Arteta vắng mặt, Wilshere mùa này đã chấp nhận “làm nền” cho đội bóng ở khu vực giữa sân với vai trò một “người hùng thầm lặng”, một trạm chung chuyển bóng đúng nghĩa. 

Ở một đội bóng thành công, bên cạnh các ngôi sao sáng chói luôn là những cầu thủ sẵn sàng hy sinh hết mình vì đại cuộc, với Flamini và Wilshere, Arsenal đang có những con người như thế.


Trước hàng loạt lời mời hấp dẫn từ PSG, Monaco, Real Madrid, trước vô vàn sức ép và sự chỉ trích sau chuỗi 8 năm liên tiếp trắng tay, Arsene Wenger vẫn nguyện gắn bó với Arsenal, với một “tình yêu mãi mãi”, như ông mới thừa nhận cách đây vài hôm. Và tình yêu đó đang có dấu hiệu “đơm hoa kết trái” trở lại sau nhiều năm khô cằn.


Tất nhiên, để có hình ảnh của một ứng viên vô địch thực thụ (hay chính xác là hàng đầu) như hiện nay, riêng tình yêu của Wenger có lẽ là không đủ. Nó còn đến từ những cái tên khác như Koscielny, Vermaelen, Cazorla, Walcott, Wilshere… 

Koscielny từng bị coi là “dở hơi” khi từ chối chơi cho Bayern Munich và Barcelona, Vermaelen quyết ở lại dù bị mất vị trí ở giai đoạn cuối mùa trước. Cazorla bỏ qua lời đề nghị hậu hĩnh của Atletico…, riêng Wilshere, anh sẵn sàng ở lại ngay cả khi Arsenal xuống hạng… Rất lâu rồi, người ta mới thấy Arsenal lành lặn đến thế sau kỳ chuyển nhượng mùa Hè. Tất cả, giúp họ trở thành một khối thống nhất, gắn bó và thi đấu cùng nhau ít nhất 1, 2 mùa giải. 

Tất cả, giúp Pháo thủ mang trên mình hình bóng của một nhà vô địch, lần đầu tiên sau rất nhiều năm kể từ ngay chia tay thế hệ vàng của Vieira và Henry.

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.