Lưu Thanh Châu: Vẫn đứng vững vàng sau tai nạn kinh hoàng
Thuở còn tung hoành trên sân cỏ, Lưu Thanh Châu là trụ cột của đội bóng
Công An Hà Nội. Nhưng dường như may mắn ở ĐTQG không đến với cựu hậu vệ
phải gốc Thanh Hóa tài năng này. Ngay cả khi chia tay bóng đá, trở thành
một cảnh sát giao thông, Châu cũng khá long đong khi chuyển qua nhiều
đội công tác khác nhau.
OAN NGHIỆT CHIẾC MÁY CẮT CỎ VÀ THƯƠNG TẬT 28%
Trong
một lần “biệt phái” đi tăng cường ấy, Lưu Thanh Châu đã gặp một tai nạn
kinh hoàng. “Lúc đó, tôi đang ngồi lập biên bản một vụ vi phạm luật
giao thông. Bỗng nhiên, tôi thấy có bóng người lao vào. Linh tính mách
bảo có điều chẳng lành, tôi đưa tay lên để phòng vệ một cái gì đó.
Chỉ
thấy mát lạnh, sau đó tôi chạy ra đường thì thấy máu của mình phun ra
từ cánh tay nhiều quá. Hóa ra, người đàn ông bị phạt vi phạm luật giao
thông đã dùng máy cắt cỏ tấn công tôi. Vòng bánh răng đã cưa nát bàn tay
tôi. Lưỡi dao cắt cỏ ngọt quá...”, Lưu Thanh Châu nhớ lại vụ tai nạn
kinh hoàng xảy ra với mình vào đúng ngày thành lập Đoàn, 26/3/2013.
Cái
buổi chiều nghiệt ngã đó, khoảng 15h chiều, tổ tuần tra (Đội cảnh sát
giao thông quốc lộ 21B), Phòng Cảnh sát giao thông đường bộ Công an Hà
Nội, do thượng úy Lưu Thanh Châu là tổ trưởng, làm nhiệm vụ tuần tra,
kiểm soát giao thông trên quốc lộ 21B đoạn thuộc địa phận xã Kim Thư,
huyện Thanh Oai, phát hiện một đối tượng điều khiển xe máy chạy quá tốc
độ đã ra hiệu lệnh dừng xe để kiểm tra. Khi tổ công tác thông báo lỗi vi
phạm và mức nộp phạt 750.000 đồng, giữ giấy tờ xe trong 1 tháng, đối
tượng nài nỉ xin xỏ nhưng không được.
Khi các
chiến sĩ cảnh sát giao thông đưa xe máy vi phạm lên thùng xe ô tô chuyên
dụng, đối tượng chửi bới om xòm, lăng mạ những người thi hành công vụ
rồi cầm máy cắt cỏ chở theo trên xe máy định kéo dây khởi động máy thì
một cảnh sát phát hiện, thu giữ chiếc máy cắt cỏ.
Khi
tổ công tác tiếp tục làm nhiệm vụ, bất ngờ đối tượng lén lút đến lấy
lại chiếc máy cắt cỏ đeo vào người, khởi động máy rồi lao đến chĩa thẳng
lưỡi dao đang quay tít nhằm vào mặt thượng úy Lưu Thanh Châu.
Rất
may Châu đã được kịp thời đưa vào Viện 103 cấp cứu và điều trị. Còn đối
tượng Nguyễn Văn Hùng (sinh năm 1967, trú tại thôn Áng Phao, xã Cao
Dương, huyện Thanh Oai, Hà Nội) bị bắt, sau đó bị Toà án nhân dân thành
phố Hà Nội tuyệt phạt 18 năm tù về tội “giết người” trong phiên xét xử
ngày 13/11/2013.
Một buổi chiều muộn, khi ngồi
với nhau, Châu chìa cho tôi xem ngón tay cái giờ đã không còn tác dụng,
như cục thịt thừa không có cảm giác đau đớn. Châu lắc lắc ngón tay thật
mạnh, nhưng anh bảo không có cảm giác gì cả, coi như để đó cho đủ 5
ngón thôi. Nhắc đến đối tượng đã khiến anh bị thương nặng, Châu không
oán hận mà dường như còn thông cảm, rằng “hắn đang trong tình trạng vỡ
nợ, nên hành động mất kiềm chế, không tỉnh táo”.
Giờ
đây, dù đã thẩm mỹ, là sẹo, nâng mũi nhưng trên mặt chàng thượng úy
cảnh sát giao thông vẫn còn 2 vết sẹo khá dài, tương đối rõ ở má trái và
mũi. Vết sẹo ấy, không chỉ để lại sự mất thẩm mỹ trên khuôn mặt xương
xương, rắn rỏi và có phần hơi ngô nghê, hồn nhiên mà nó còn khiến Châu
bị đau mỗi khi trái gió trở trời, bởi mức thương tật lên tới 28%... Châu
chấp nhận điều ấy, như số phận con người phải gánh chịu, như một tai
nạn nghề nghiệp mà đã trót đam mê, đeo đuổi thì phải chấp nhận. Vậy thôi
(!).
LONG ĐONG ĐỜI CẦU THỦ
Trưởng thành từ lò đào tạo Thanh Hóa,
Lưu Thanh Châu cũng như nhiều cầu thủ xứ Thanh khác như Quang Hà, Trung
Phong, Hồng Minh, Như Thuần... tìm đến miền đất hứa để lập thân, lập
nghiệp. Chọn bến đỗ là Công An Hà Nội, rồi được chuyển qua đội Hàng
Không Việt Nam, LG.HN.ACB, những tưởng có dạo cầu thủ chạy cánh đa năng
này đã về với Bình Dương. Nhưng rồi anh không ra khỏi ngành, và chỉ biệt
phái đến 2 đội bóng sau khi Công An Hà Nội giải thể rồi quay trở lại
ngành.
Nhắc
lại chuyện suýt vào Bình Dương đầu quân khi có thông tin báo chí đưa
rằng bố anh (cựu cầu thủ, cựu HLV Lưu Liên Thông) là người đại diện, chi
phối khá lớn trong sự nghiệp “quần đùi áo số” của anh, Châu khẳng định
rằng, hầu như mọi việc quan trọng liên quan đến cuộc đời đều do anh
quyết định, và anh chấp nhận.
Cũng như khi sau
này trở thành cảnh sát giao thông, Lưu Thanh Châu cũng được xem là khá
long đong khi chuyển qua nhiều đội công tác khác nhau. Và chính trong
một lần được tăng cường xuống huyện Thanh Oai ấy, anh đã gặp tai nạn.
Giờ thì anh đã trở về gần nhà hơn, ở Đội cảnh sát giao thông số 10, cùng
với cựu tiền đạo Nguyễn Tuấn Thành và một số cựu cầu thủ khác ngày xưa
khoác áo Công an Hà Nội...
Đời cầu thủ, Châu để
lại tiếng vang không ít, nhưng đôi khi lại là những câu chuyện buồn,
ngay cả khi lên Tuyển. Bản tính thẳng thắn, bộc trực đôi khi nóng nảy
không cần thiết khiến cầu thủ gốc Thanh Hóa này nhiều lần dính án phạt.
Năm 2001, khi phản ứng với hình phạt hít đất của HLV đội U.23 QG Silva Dido, Lưu Thanh Châu cùng “thần đồng” Phạm Văn Quyến đã bị loại khỏi danh sách dự SEA Games trên đất Malaysia sau đó.
Năm
2003, trong màu áo CLB Hàng không Việt Nam, Lưu Thanh Châu lại gây sự
chú ý của dư luận khi là “đầu trò” trong vụ hành hung trọng tài Từ Minh
Đăng trên sân Bình Định. Kết cục là anh bị cấm thi đấu 3 trận theo quyết
định của Liên đoàn Bóng đá Việt Nam.
Nhắc lại
những “vết nhơ” này, Châu chỉ... cười trừ. Ngay cả khi là đội trưởng
đội bóng đá Cảnh Sát Nhân Dân Việt Nam tham dự giải bóng đá Cảnh sát các
nước ASEAN 2012, anh cũng không có được cái kết đẹp, vì đội nhà không
giành được danh hiệu cao nhất.
Với Châu, bóng
đá chuyên nghiệp đã khép lại, nó dẫu sao cũng là một quãng đời ý nghĩa
với anh, là bệ phóng cho anh được theo nghiệp cảnh sát giao thông như
hiện nay, một công việc mà anh tự nhận là rất yêu thích. Ngay cả sau sự
cố hãi hùng hồi năm 2013, Lưu Thanh Châu cũng không hề cảm thấy sợ hãi
khi thực thi công việc, bởi với anh, làm đúng bổn phận, chức trách là
yên tâm về với vợ con, gia đình.
Bây giờ, có
điều kiện ở gần nhà hơn, sau những ca trực, Lưu Thanh Châu thường về nhà
và ít khi ra đường trở lại, trừ những trường hợp đặc biệt. Không phải
vì vết sẹo trên mặt còn hằn rõ mà Châu ngại ra đường khi đã về với tổ ấm
của mình. Chỉ rất ít trường hợp, rất ít người gọi được anh rời khỏi tổ
ấm, khi anh đã trở về.
Đơn giản bởi xưa nay,
Châu vẫn dành thời gian cho gia đình nhiều, như để bù đắp quãng thời
gian xa nhà liên miên khi còn là cầu thủ, đặc biệt là với hai “của để
dành” có đủ cả nếp lẫn tẻ. Hạnh phúc giản dị bên gia đình sau những ca
trực, với Châu, thế là cảm thấy thỏa mãn rồi.
THÔNG TIN THÊM:
Tháng
8/2003, những tưởng Lưu Thanh Châu sẽ dứt áo ra khỏi ngành, khi nhiều
thông tin cho rằng, anh sẽ về đội bóng vừa thăng hạng Bình Dương với
nhiều ưu đãi hậu hĩnh: Mức lương 15 triệu đồng/tháng, hỗ trợ 600 triệu
đồng thiệt thòi khi rời khỏi ngành và được cấp một miếng đất. Nhưng cuối
cùng, Lưu Thanh Châu đã quyết định thi đấu 1 mùa cho LG.HN.ACB theo
dạng “biệt phái”, cũng với mức lương cao nhất so với cầu thủ nội (12
triệu đồng/tháng) trước khi giải nghệ và quay lại ngành, trở thành cảnh
sát giao thông như nhiều đồng đội khác.
Leave a Comment