Đôi dòng về tình yêu của tôi với Real Madrid

Cristiano Ronaldo đã làm đắm say biết bao cô gái với vẻ đẹp trai và tài chơi bóng của mình trong suốt nhiều năm qua. Và với độc giả Hồ Ngọc Thùy, cô cũng không thể thoát khỏi sự đam mê dành cho CR7, sau khi trải qua 15 phút định mệnh cách đây 6 năm.



Yêu! Yêu là một thứ cảm xúc gì đó cuốn hút nhất, hấp dẫn nhất, mạnh mẽ nhất nhưng cũng khó nắm bắt nhất, khó định nghĩa nhất. Bạn không bao giờ giải thích cho một ai đó hiểu được rằng tại sao bạn yêu người này, tại sao bạn yêu người kia. Nhưng có một điều chắc chắn là tình yêu nó đến rất tự nhiên, chứ không thể gượng ép hay bắt buộc. Về điểm này thì tình yêu bóng đá cũng vậy. Với tôi, Real Madrid đi vào trong tim cũng rất nhẹ nhàng.

Cái thuở ấy, tôi ngu ngơ, tôi khờ dại lắm. Tôi chẳng thích xem bóng đá một chút nào cả. Cứ nhìn thấy bóng đá là tôi lại xì lên một tiếng: “Có mỗi quả bóng mà một đống người tranh nhau, chẳng có gì hay ho cả”. Bây giờ nghĩ lại ngày ấy, tôi khẽ mĩm cười, lắc đầu và không hiểu tại sao.

Rồi một ngày, tôi thấy trên Tivi một chàng trai mang trên mình chiếc áo mào đỏ với dòng chữ to tướng trước ngực “AIG”. Tôi thấy anh ta đảo chân, thấy anh ta đi bóng. Lần đầu tiên tôi dừng lại trước màn hình Tivi để xem bóng đá. Và tôi lại thấy những đường bóng hoa mĩ của anh trong suốt trận đấu đó. Đó là 1 trận bóng đá đầu tiên mà tôi ngồi lại để xem. À không, nói là 1 trận thì cũng chưa chính xác lắm, vì tôi bắt đầu xem từ phút thứ 15. Tôi đâu biết rằng, cái giây phút tôi thấy anh đảo chân, tôi thấy anh đi bóng ấy, tôi đã yêu bóng đá mất rồi. Và anh chính là người mang tôi đến với bóng đá, Cristiano Ronaldo.

Rồi sau đó, tôi hay xem bóng đá hơn, nhưng cũng chỉ là những trận có Cristiano Ronaldo mà thôi. Tôi xem ngây thơ lắm, cái thuở mới bắt đầu yêu mà. Tôi chỉ xem anh đi bóng, và mong anh ghi bàn. Cứ anh ghi được bàn thắng là tôi vui, bất kể đội bóng MU của anh có thắng hay thua.

Rồi một ngày, anh không còn khoác lên mình chiếc áo màu đỏ quen thuộc của Man Utd nữa. Thay vào đó là một màu áo khác, màu áo trắng của hoàng gia, của Real Madrid. Trước đây, tôi chưa bao giờ là một người thích màu trắng. Nhưng không hiểu sao, tôi lại thích cái áo mào trắng anh mặc trên người, cái áo của Real Madrid ấy. Phải chăng đây là một điều khó hiểu mà cái gọi là “tình yêu” mang lại?

Và tôi yêu Real từ ngày có anh. Cristiano Ronaldo mang tôi đến với bóng đá, và cũng chính anh mang tôi đến với Real Madrid. Cảm ơn anh.


Ngày Ronaldo mang tôi đến với Real Madrid. 


Có người bắt đầu đến với một đội bóng vì danh hiệu nào đó, có người thích đội bóng đơn giản là vì cái tên, hay vì một cầu thủ mà họ thích có ở đội bóng đó. Còn tôi, tôi yêu Real vì Real có Ronaldo, có cái màu trắng mà cho đến bây giờ tôi vẫn không lí giải được tại sao tôi thích…

Những người mà tôi quen biết, có người yêu Real từ rất lâu rồi, còn tôi thì chỉ mới được 6 năm thôi. Quãng thời gian không dài nhưng chắc cũng không thể gọi là ngắn được. Những người đã đến với Real trước đó, họ đến từ cái thời mà bóng đá còn chưa được phát thường xuyên trên sóng truyền hình. Họ tìm thông tin về Madrid ở những trang báo giấy cũ kĩ cắt rời.

Họ bảo rằng họ đau khi thấy Real thất bại, họ nhớ từng đêm thâu ngồi bó gối nhìn Real thua trận, nhớ cái đau đớn của Iker ngồi khóc trong đêm Anfield… Còn tôi, tôi đến với Real muộn hơn họ, nên những nỗi đau đó tôi chỉ được cảm nhận qua những dòng bút còn sót lại. Nhưng không có nghĩa là những ngày tôi yêu Real Madrid là những ngày trải đầy hoa hồng. Chỉ là những nỗi đau của tôi ít hơn họ mà thôi. Vì tôi cũng phải đau khi nhìn những thất bại của Real. Cái tát 5-0 của Barca, quặn lòng khi Ronaldo lập cú đúp trước Bayern nhưng cũng chính anh góp phần vào thất bại ở chấm Penalty sau đó, rồi lặng mình với 4 bàn thua trước Dortmund…

Dù ít hay nhiều, các Madridista đều phải trải qua những giây phút thất vọng. Nhưng niềm vui vỡ òa khi chứng kiến Ramos bật cao đánh đầu gỡ hòa ở phút bù giờ chung kết Champions League, khi thấy Ronaldo cùng đồng đội giơ cao chiếc cup mà người ta gọi là “ La Decima” đã xóa đi những cơn đau trước đó. Rất vui, rất sung sướng, rất tự hào!


Giây phút vỡ òa cảm xúc của những người yêu Real Madrid. 


Trước đây, tôi chỉ yêu mình Ronaldo. Nhưng màu áo trắng đã thay đổi tôi, đã thay đổi tất cả. Giờ đây, tôi yêu mọi thứ thuộc về Real Madrid. Yêu tất cả những cầu thủ cống hiến cho đội bóng, yêu những anh chàng phải ra đi vì kế hoạch Galaticos, yêu những vị thuyền trưởng, và yêu cả “bố già” Perez nữa…

Khi người yêu của bạn là một cô nàng xinh đẹp, hiền lành, giàu có, cá tính, nói chung là hoàn hảo, thì cảm giác của bạn sẽ thế nào. Nếu bạn tưởng tượng được ra cảm giác đó thì nó cũng nôm na như cảm giác tôi là một Madridista vậy. Real của tôi đẹp lắm, oai phong lắm, danh hiệu cũng nhiều lắm. Tôi tự hào vì tôi đã yêu Real Madrid.

6 năm là khoảng thời gian đủ để thử thách cho một tình yêu chưa? Có thể rồi, nhưng cũng có thể là chưa. Khoảng thời gian đó không quá dài, nên những thức phim trước đây của Real, tôi phải tìm để xem lại, tôi phải “tậu” thêm cho mình những hiểu biết về Real bằng những bài viết cũ, bằng những câu chuyện của những bậc tiền bối đã xem bóng đá từ rất lâu. Có thể có những điều về Real mà tôi chưa thể tìm hiểu đến, nhưng dần dần tôi sẽ biết. Và có một điều tôi biết rằng, tôi chắc chắn rằng, Real trong tim tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

Vì bạn sẽ hiểu được rằng. Nếu bạn đã trót yêu một CLB nào đó, bạn sẽ chẳng bao giờ ngừng yêu được đâu. Bạn sẽ cao cổ lên mà bảo vệ đội bóng của bạn khi lỡ có một ai đó chê bai, đi đâu bạn cũng nói về đội bóng mà bạn yêu. Những cái móc khóa có biểu tượng CLB, những bộ áo đấu của các cầu thủ, hay đơn giản chỉ là hình nền điện thoại có logo của Real Madrid. Đơn giản vậy thôi, nhưng đó là tình yêu, là tình yêu đấy.

Tôi yêu Real Madrid, trước đây, bây giờ và mãi mãi!

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.