Ronaldo - Sức mạnh của kẻ mơ mộng

Khi Ronaldo bày tỏ mong muốn sánh vai với những Pele, Maradona, tin chắc có những người cho rằng anh quá mơ mộng. Thậm chí, anh còn không giấu giếm ước vọng trở thành cầu thủ xuất sắc nhất lịch sử, nó cũng sẽ khiến ai đó cười thầm. Nhưng cuộc đời Ronaldo là vậy, luôn miệt mài hướng đến những cái đích thật xa.



Ads by Info

Dám nói dám làm

Bóng đá không thiếu những con người cá tính, những người tự tin và cả tự kiêu, với những sắc màu khác nhau. Nhưng, trong rất rất nhiều những cái tên ồn ào đó, chỉ một người đạt đến đỉnh cao tột cùng, đó là Cristiano Ronaldo. Không gục ngã trước cám dỗ của sự nổi danh từ sớm, không đầu hàng trước những thất bại, hàng loạt những siêu sao cùng thời đã tụt lại theo thời gian, nhưng Ronaldo vẫn tiến lên như thể đó là lẽ sống.

Xuất phát điểm không quá nổi trội so với hàng tá các tài năng trẻ cả chục năm qua, nhưng vị trí của Ronaldo trong bóng đá, trong lòng người hâm mộ hôm nay khó có ai thay thế được. Nói cách khác, không ai có con đường đi đến thành công và giữ mình trên đó giống như CR7.

Bằng cách đưa ra những phát ngôn táo bạo, Ronaldo tự đẩy giới hạn ra ngoài mức có thể sớm chạm vào. Ronaldo ám ảnh với chiến thắng, với đam mê được là số một, nhưng đúng như anh nói, anh không "mất ngủ" vì nó. Nỗ lực nhất, khoa học nhất, sinh hoạt điều độ nhất, đến thời điểm này, có lẽ Ronaldo đã bung nén được xấp xỉ 100% tiềm lực của bản thân anh, điều cực kỳ ít người làm được. Coi cách sống ấy như thói quen hàng ngày, Ronaldo thích thú trước những vinh quang là phần thưởng, và cũng mau chóng lướt qua những ký ức không vui trong sự nghiệp.

Nói tóm lại, dù thắng hay thua, Ronaldo vẫn không thay đổi cách chiến đấu, không ngoái lại, chẳng băn khoăn, không thoả mãn, chẳng sa đà, anh hiểu rõ thời gian chỉ hữu ích khi dành nó cho công việc, dĩ nhiên là bên cạnh một phần khác cho gia đình.

Có ba kiểu người. Kiểu thứ nhất đặt ra những mục tiêu "có vẻ" vừa sức, để sớm được hài lòng, được ổn định ở cái ngưỡng mà họ cho là đủ. Kiểu thứ hai khuếch đại khả năng mình đang có, nhưng chẳng thể nào chứng minh nó trên hiện thực. Còn kiểu thứ ba, họ yệ cầu cao, khát vọng cao, họ sẽ làm mọi thứ để đi đến đích, chừng nào chưa đến thì họ vẫn đi. Đương nhiên, họ sẽ đi được xa hơn kiểu thứ nhất và kiểu thứ hai, dù ban đầu có khi chẳng hơn kém nhau là mấy.

Trong những lĩnh vực bị tác động mạnh bởi truyền thông và phục vụ khán giả nghe nhìn , nhỉnh hơn đôi chút cũng dễ đem đến lợi ích gấp nhiều lần, cả về kinh tế và danh tiếng. Ronaldo ngày một bứt xa bởi sự hoàn hảo hoá mà anh theo đuổi có sức hút khủng khiếp với giới truyền thông, với người hâm mộ. Sao chép lại những cú đảo chân của Ronaldo không quá khó, nhưng sao chép hình tượng, sao chép sự toàn vẹn chuyên môn lẫn giá trị thương mại của Ronaldo thì chưa thấy người thứ hai.

Số phận không hề ưu ái Ronaldo

Một cầu thủ có thể dễ dàng lựa chọn những câu lạc bộ mạnh nhất để đầu quân nếu anh ta đủ giỏi. Nhưng, dù có giỏi gấp đôi, anh ta cũng không có cách nào chọn nơi mình sinh ra, dòng máu mình mang trong người. Nếu ngay cả các câu lạc bộ cũng chỉ được dùng cầu thủ nội, nếu Ronaldo vĩnh viễn chỉ đá cho Sporting Lisbon, Porto, không có MU, không Sir Alex, cũng chẳng Real, thì giờ này anh là ai, thật khó mà nói được.

Ronaldo đạt độ chín khi bóng đá Bồ Đào Nha thoái trào, nhân tài heo hút, anh buộc phải hoà mình vào sự phát triển tự nhiên ấy. Chúng ta không bao giờ thấy Ronaldo có ý muốn nhập tịch Brazil, Tây Ban Nha, Đức, Hà Lan gì cả. Trên sân có bất lực và thất vọng thế nào, anh vẫn rất "cứng" trước báo giới, vẫn chấp nhận và tự hào với màu áo mình mang.

Về xem sướng mắt, Ronaldo thua Ronaldinho, Ro béo, Zidane, nhưng hiệu quả cụ thể mà anh đem tới lại ít nhiều vượt qua các tiền bối. Ronaldo không phải thiên tài theo kiểu khiến người ta không thể bắt chước, khiến mọi người đều say sưa thán phục, nhìn anh chơi bóng và ghi bàn, những con người bình thường có thể hiểu được, cảm được tại sao anh xử lý như thế, anh làm nó như thế nào.

Xuất sắc hơn là ghi bàn nhiều hơn, nhiều danh hiệu hơn, hay đá đẹp mắt hơn? Mỗi người suy tôn một chuẩn mực. Chỉ có một sự thực, Ronaldo hiện nay là cầu thủ nâng tầm đẳng cấp rõ rệt nhất từ lúc "ra đời" đến khi chạm đỉnh, và cũng là cầu thủ bền bỉ nhất trong việc ổn định nó suốt nhiều năm trời.

Chữ "nếu" là một chữ vô duyên, và rồi lịch sử cũng chỉ ghi lại những thống kê, số liệu. Dẫu vậy, vẫn sẽ có người tiếc cho Ronaldo. Giá như anh đá cho Brazil 2002, giá như anh đá cho tuyển Đức 2014, lịch sử sẽ khác. Chẳng phải riêng Ronaldo, những Ibrahimovich, Ryan Giggs, Gareth Bales và hàng chục, hàng trăm cái tên nữa đều bị "ghìm lại" bởi xuất thân, Tổ quốc. Sẽ không có công bằng tuyệt đối khi đặt các cầu thủ lên bàn cân, trong cuộc sống cũng vậy.

Hay tính riêng ở La Liga, nếu Ronaldo có số năm thi đấu ở đây bằng Messi, những kỷ lục chưa chắc đã được thiết lập trước bởi chân sút vĩ đại của Barca. Lịch sử thì chẳng quan tâm điều đó. Ronaldo vẫn tiếp tục ước mơ, tiếp tục chinh phục, không cần biết đến lúc dừng chân có thể đạt được những gì đã "muốn" hay không. Chính tinh thần ấy làm những ai đã yêu mến Ronaldo bị thuyết phục, bởi đời ai cũng có những lúc gian nan, những khi yếu lòng, và nhìn Ronaldo, họ sẽ thêm tin tưởng rằng không có gì là không thể.

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.